NÉPAL CHỌN SÂN THỐNG NHẤT LÀM NHÀ TRONG BỐI CẢNH BẾ TẮC VẬN ĐỘNG VÌ KHÓ KHĂN TẢI CHÍNH VÀ HẠ TẦNG
Trong bối cảnh phải đối mặt với khủng hoảng toàn diện về hạ tầng và tài chính, đội tuyển Nepal đã phải lựa chọn sân Thống Nhất của TP.HCM làm nơi tập luyện và thi đấu tạm thời tại vòng loại Asian Cup 2027. Đây là một quyết định không dễ dàng nhưng bắt buộc, bởi quốc gia Nam Á này hiện không còn sân vận động nào đủ tiêu chuẩn của AFC hay FIFA để tổ chức các trận quốc tế.
Kết cục của một nền bóng đá đang thất thủ là sự xuống cấp trầm trọng của sân Dasharath, biểu tượng của bóng đá Nepal. Theo báo The Annapurna Express, mặt sân bị ngập nước, hệ thống ánh sáng thiếu ổn định, các khu khán đài xuống cấp đến mức đe dọa an toàn. Tình trạng này phản ánh rõ nét về sự bỏ quên của chính sách phát triển thể thao quốc gia, khiến bóng đá Nepal bị trì trệ, nhiều CLB chuyên nghiệp phải giải thể do thiếu ngân sách và điều kiện thi đấu phù hợp.
Hàng loạt trận đấu nội địa đều phải thi đấu bết bát trên mặt sân bùn lầy lội, trong khi các giải đấu quốc gia bị hủy bỏ liên tiếp suốt 18 tháng, khiến cầu thủ trẻ thiếu sân chơi rèn luyện, còn người hâm mộ quay lưng, không còn mặn mà với môn thể thao này. Một cầu thủ chia sẻ cay đắng: “Chúng tôi không biết khi nào mùa giải mới bắt đầu, hoặc liệu năm sau còn đội bóng để thi đấu hay không.”
Chuyến làm khách sang Việt Nam của đội tuyển Nepal gặp nhiều thử thách khó khăn, đặc biệt về mặt thể lực và thi đấu thực tế, khi đa số cầu thủ không có cơ hội cọ xát vì thiếu trận đấu và điều kiện tập luyện. HLV Matt Ross, người Mỹ gốc Úc, nhận định rõ: “Hai buổi tập tại Việt Nam là lần đầu tiên chúng tôi được tập trên sân cỏ tự nhiên sau nhiều năm ở Kathmandu, nơi chỉ còn sân nhân tạo cũ kỹ. Mỗi buổi tập đều khiến cầu thủ đau mưng, mỏi cơ, nhưng tôi vẫn tin vào hành trình này,” ông chia sẻ.
Dù đối mặt với không ít khó khăn về sinh hoạt và huấn luyện, ông vẫn giữ vững niềm tin và khát vọng giúp đội tuyển Nepal tiến bộ. “Tôi yêu nghề huấn luyện và muốn thấy họ phát triển. Dù tỷ lệ thắng mong manh, chúng tôi đã có những tiến bộ về cách chơi, về nguyên tắc,” ông nói.
Điều kiện sống và tập luyện của các cầu thủ ở Kathmandu vô cùng thiếu thốn. Từ việc di chuyển hàng chục giờ, không có chuyên viên massage, không đủ trang thiết bị chườm đá, đến việc thi đấu trong điều kiện nhiệt độ thấp, gây khó khăn lớn để duy trì phong độ. HLV Ross tâm sự: “Chúng tôi sống và tập luyện ở độ cao 1.400 mét, đôi khi nhiệt độ xuống 0 độ. Cầu thủ bị tụ máu chân vì bay quá lâu. Những điều kiện đó khiến mỗi bàn thắng trở nên đáng giá hơn bao giờ hết.”
Trong đó, chiến thắng đầu tiên của Sanish Shrestha vào lưới Việt Nam được cầu thủ và người hâm mộ Nepal coi là một thành tích mang tính biểu tượng trong bối cảnh bóng đá của họ đang trì trệ. Chính HLV Ross cũng tin rằng việc chọn sân Thống Nhất làm nơi thi đấu là một minh chứng cho ý chí tồn tại của nền bóng đá nhỏ bé này.
Chia sẻ về mục tiêu và nỗ lực không ngừng, HLV Matt Ross cho biết: “Tỷ lệ thắng trước Việt Nam có thể chỉ là 1/20, nhưng tôi cố gắng từng ngày để rút ngắn chênh lệch đó. Không ai biết hết những gian nan chúng tôi phải trải qua, nhưng tôi tin rằng mỗi ngày cầu thủ tiến bộ đều là thắng lợi của chúng tôi.”
Trong tâm trí người thầy ngoại này, bóng đá Nepal không phải là hình ảnh của sự thất vọng mà là biểu tượng của nghị lực, của tình yêu mãnh liệt với bóng đá, và khát vọng được cất cao quốc kỳ. Dù sân nhà không còn chỗ, họ vẫn chọn ra sân, vì tình yêu và niềm tin rằng một ngày nào đó, bóng đá Nepal sẽ bước ra ánh sáng, dù chỉ là những mầm cây nhỏ nhoi giữa đống bùn đất chật vật vượt qua khủng hoảng.