ĐỘI TUYỂN NEPAL VẬN ĐỘNG TRONG KHỐN KHỔ TẬP TRUNG TẠI TP.HCM TRƯỚC TRẬN ĐẤU VỚI VIỆT NAM
Trong bối cảnh chuẩn bị cho trận lượt về gặp tuyển Việt Nam trong vòng loại Asian Cup 2027, đội tuyển Nepal đã chọn sân Thống Nhất tại TP.HCM làm nơi tập luyện tạm thời. Điều này xuất phát từ thực tế Nepal không còn sân vận động nào đủ tiêu chuẩn của AFC hay FIFA để tổ chức các trận đấu quốc tế. Các cầu thủ Nepal chủ động tập luyện dưới mưa trên mặt sân cỏ tự nhiên, nhưng vẫn thể hiện tinh thần lạc quan trong hoàn cảnh khó khăn.
Một bài báo của The Annapurna Express mô tả rằng sân Dasharath, niềm tự hào của bóng đá Nepal, nay đã xuống cấp đáng báo động. Mặt sân dễ ngập nước, hệ thống chiếu sáng chập chờn, các khu vực khán đài cũng hư hỏng đến mức đe dọa an toàn cho cầu thủ và khán giả. Thậm chí, cơ sở hạ tầng của sân vận động này phản ánh rõ thực trạng của bóng đá Nepal: bị bỏ quên trong các kế hoạch phát triển quốc gia.
Trước tình cảnh đó, Liên đoàn bóng đá Nepal phải tìm đến nơi khác để tổ chức thi đấu, và TP.HCM đã trở thành lựa chọn hợp lý không chỉ vì điều kiện sân bãi tốt hơn mà còn vì mối quan hệ hữu nghị lâu dài giữa hai nền bóng đá. Tuy nhiên, quyết định này phản ánh rõ thực trạng khủng hoảng toàn diện của bóng đá Nepal: đã 18 tháng chưa tổ chức được giải vô địch quốc nội do khó khăn về tài chính, xung đột nội bộ và thiếu quy hoạch chiến lược. Các câu lạc bộ chuyên nghiệp phần lớn đã giải thể vì không có nguồn thu, nhiều cầu thủ không có sân đá hay môi trường thi đấu thích hợp.
Báo The Rising Nepal mô tả tình trạng “rối ren và mất phương hướng” của bóng đá Nepal khi các mùa giải bị hủy, cầu thủ trẻ thiếu cơ hội rèn luyện, khán giả ngán ngẩm và quay lưng lại với sân bóng. Một cầu thủ còn cay đắng nói: “Chúng tôi không biết khi nào mùa giải mới bắt đầu, liệu năm sau còn đội bóng để thi đấu hay không.” Sân Dasharath đã không còn đủ tiêu chuẩn cho các trận đấu quốc tế, khiến các đội tuyển phải tìm nơi khác để thi đấu.
Trong bối cảnh đó, HLV Matt Ross – người mang đến niềm hy vọng mới cho bóng đá Nepal – vẫn kiên trì theo đuổi mục tiêu. Ông nhận định rằng do hệ thống bóng đá của Nepal không thể thay đổi trong một sớm một chiều, ông chỉ có thể tập trung vào việc phát triển các cầu thủ. Trước khi tới Việt Nam, ông đã chỉ ra những khó khăn trầm trọng như thiếu trang thiết bị, điều kiện sinh hoạt khắc nghiệt và sân tập xuống cấp. Các cầu thủ phải tập trên sân nhân tạo cũ kỹ, cứng như bê tông, dẫn đến chấn thương thường xuyên.
HLV Ross chia sẻ: “Hai buổi tập ở Việt Nam là lần đầu tiên chúng tôi được chơi trên sân cỏ tự nhiên. Ở Kathmandu, họ chỉ tập trên sân nhân tạo cũ, ai cũng đau lưng và cơ. Nhưng tôi tin vào hành trình này và đến lúc này, dù khó khăn, chúng tôi vẫn bước tiếp.” Ông cũng khẳng định rằng ông không thể thay đổi cả hệ thống, nhưng có thể thay đổi con người trong đó. Với tuổi 47, ông từng là trọng tài, giáo viên thể chất, hiểu rõ cầu thủ và biết cách tạo môi trường an toàn để họ dám mắc lỗi, dám tiến bộ.
Trong mắt HLV Ross, tình yêu bóng đá chính là ngọn đèn soi đường vượt qua mọi thử thách. Ông kể lại, những điều kiện sinh hoạt và tập luyện khắc nghiệt của đội tuyển Nepal ở Kathmandu thật đáng buồn: sống ở độ cao 1.400 m, nhiệt độ có thể xuống 0 độ, đi lại hàng chục giờ đồng hồ, thiếu trang thiết bị hỗ trợ như đá chườm hoặc thuốc men. Trong điều kiện khó khăn ấy, các bàn thắng và khoảnh khắc chói sáng trở nên vô cùng quý giá, đặc biệt là bàn thắng đầu tiên của Sanish Shrestha vào lưới Việt Nam, khiến cả làng của cậu ấy ăn mừng rộn ràng.
Dù các giải đấu bị hoãn, tình hình ngày càng bi đát, bóng đá Nepal vẫn nuôi hy vọng khi tin tưởng vào những nỗ lực từng ngày. Thậm chí, dù tỷ lệ thắng trước Việt Nam chỉ là 1/20, HLV Ross luôn cố gắng rút ngắn khoảng cách này, vì theo ông, mỗi tiến bộ đều là chiến thắng nhỏ nhưng quý giá. Việc chọn sân Thống Nhất làm nơi thi đấu không phải là sự xấu hổ, mà thể hiện nghị lực của một nền bóng đá nhỏ bé còn đang chờ thời.
Dưới ánh sáng của tình yêu và khát vọng, bóng đá Nepal vẫn đứng dậy, hy vọng những ngày mai tươi sáng hơn trong hành trình chinh phục bóng đá quốc tế.