HƠN MỐI TÂM TÌNH, LÀ BỨC TRANH VỀ SỰ TRÂN TRỌNG VÀ TRÁCH NHIỆM CỦA NGƯỜI LỚP TRƯỞNG
Buổi họp lớp sau hơn một thập kỷ rời ghế nhà trường, ban đầu tôi chỉ định đến với mong muốn đơn thuần là có mặt để gặp gỡ bạn cũ. Ai ngờ, chuyến đi đó đã trở thành một khoảnh khắc khiến cả lớp không khỏi bàng hoàng, xôn xao suốt nhiều ngày liền. Nhân vật trung tâm của câu chuyện này chính là lớp trưởng của chúng tôi thời trẻ, Triệu Vân Hạo.
Trong trí nhớ của tôi, Vân Hạo luôn là người nghiêm túc, điềm đạm và có phần hơi khô khan, nhưng lại rất trách nhiệm. Hàng năm, mỗi lần họp lớp, cậu đều là người đứng ra tổ chức, lo từ việc đặt chỗ, tính toán chi phí đến việc nhắc nhở mọi người qua nhóm chat. Kể cả lần này, mọi thứ đều không ngoại lệ.
Buổi họp lớp năm nay diễn ra tại một nhà hàng sang trọng tại trung tâm thành phố. Không khí tràn ngập sự chỉnh chu, mọi người đều ăn mặc lịch lãm, xe đỗ san sát. Trong những câu chuyện kể về cuộc sống, ai cũng thể hiện sự thành công theo cách riêng. Tuy nhiên, Vân Hạo thì gần như im lặng, chỉ trả lời qua loa khi được hỏi về công việc: “Mình làm cho một công ty thiết kế nội thất nhỏ, vẫn như lần gần nhất cả lớp gặp thôi.”
Cả bàn cười vang, có người bật cười trêu: “Chưa lấy vợ, chưa mua nhà à lớp trưởng? Chắc làm ăn khấm khá lắm rồi đó.” Không khí liền lặng lại trong chốc lát rồi nhanh chóng bị xua tan bằng tiếng cốc chạm, chuyện trò rôm rả. Nhưng tôi để ý thấy ánh mắt của Vân Hạo thoáng buồn, như đang mang theo nỗi niềm riêng.
Sau buổi gặp mặt, tôi nhận ra rằng người duy nhất còn thuê nhà là lớp trưởng. Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn lạ từ Vân Hạo: “Tôi Vân Hạo đây. Nếu mai cậu rảnh, có thể ghé quán ăn mà lớp mình từng họp, gặp tôi một chút được không? Tôi có chuyện nhờ cậu truyền đạt với mọi người.”
Tôi không ngần ngại đồng ý, gặp sáng hôm sau đúng hẹn tại quán. Khi tôi chuẩn bị gọi nước, cậu đã đưa cho tôi một tập tài liệu gồm nhiều hóa đơn cũ và danh sách các khoản chi tiêu của các buổi họp lớp qua nhiều năm. Lật qua những tờ giấy, tôi không khỏi sửng sốt: Nhiều khoản chi vượt quá số tiền thu của các thành viên, và phần chênh lệch đều do Vân Hạo tự bỏ ra, lên tới gần 70.000 nhân dân tệ (tương đương khoảng 230 triệu đồng).
Chưa kịp hiểu rõ vụ việc, Vân Hạo đã thầm thì: “Hôm qua tôi định nói chuyện này với mọi người, nhờ mỗi người góp phần bù lại khoản thiếu đó, nhưng thực sự ngại ngùng quá. Trước đây tôi làm ăn khá tốt, khoản này cũng không đáng ngại, nhưng giờ thì…”
Lúc đó, tôi mới nhận ra vấn đề thực sự. Ngay lập tức, tôi hứa sẽ về nhà trao đổi riêng với từng người, tin tưởng rằng cậu không bịa đặt chuyện để lừa gạt ai. Đêm đó, tôi dành thời gian rà soát kỹ các hóa đơn, rồi gửi tin nhắn kêu gọi các thành viên trong lớp chuyển khoản cho Vân Hạo qua nhóm chat, đính kèm ảnh chụp xác thực các khoản chi.
Phần lớn các bạn bất ngờ khi biết rằng trong suốt những năm qua, Vân Hạo đã tự mình bỏ tiền túi ra trang trải mọi khoản phí phát sinh cho lớp. Có người nhanh chóng gửi số tài khoản và đề nghị chuyển góp phần; có người còn gửi thêm hơn số tiền cần đóng, kèm lời nhắn: “Cảm ơn lớp trưởng nhiều.” Tuy nhiên, cũng có không ít người tỏ vẻ do dự, thậm chí bàn luận riêng: “Tại sao không nói lúc đó, rồi giờ bỗng mở lời thì khó xác nhận lắm. Hóa đơn thì làm giả dễ lắm.” Một số khác còn lảng tránh bằng lý do khoản tiền đó quá nhỏ để đáng phải tranh cãi.
Lúc này, tôi càng thấu hiểu hơn cảm giác của Vân Hạo hôm qua. Cậu không muốn ai nghĩ mình keo kiệt, nhưng đồng thời cũng không thể giấu giếm mãi chuyện này. Tôi chỉ biết nhắn riêng hỏi cậu sẽ xử lý thế nào nếu có người phản đối. Vân Hạo trả lời ngắn gọn: “Không sao đâu. Tôi đã dự đoán từ trước. Cám ơn cậu.” Lời trả lời đó khiến tôi chùng xuống, vừa cảm phục, vừa thương cảm cho người lớp trưởng trầm lặng, luôn âm thầm hi sinh.
Chúng tôi nhanh chóng lập danh sách phân chia rõ phần mỗi người, gửi lại vào nhóm kèm số tài khoản của Vân Hạo. Điều bất ngờ là chỉ trong vòng một buổi chiều, hơn nữa lớp đã chuyển khoản đầy đủ, nhiều người còn gửi dư tiền kèm lời cảm ơn: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Buổi họp lớp năm đó đã diễn ra trong không khí vui vẻ, ai cũng nghĩ câu chuyện này sẽ chỉ là một kỷ niệm ngắn ngủi. Nhưng chính nó đã khiến tất cả nhìn lại cách chúng tôi đã đối xử với người từng vì mọi người mà lặng lẽ hi sinh. Từ đó, mọi người chủ động hơn trong các cuộc họp tiếp theo, không còn ỷ lại vào lớp trưởng nữa, mà biết trân trọng và ghi nhận công lao của người đã từng đứng ở phía sau, âm thầm hy sinh.