BÊN TRONG TÂM BÃO, ĐẪM ĐẦY NỖI ĐAU VÀ MẤT MÁT CHƯA TỪNG NGHĨ ĐẾN

Một ngày dài lịch sử tại Hà Nội: Trận ngập lụt khốc liệt và những câu chuyện chưa từng có

Rất lâu rồi, Hà Nội mới trải qua một ngày phải gọi là dài nhất trong lịch sử thời tiết gần đây. Từ sáng sớm, cơn mưa lớn bất ngờ ập xuống khi người dân còn đang trên đường đi làm hoặc đưa con tới trường. Cơn mưa cứ thế kéo dài suốt cả ngày, biến thành đại dương khổng lồ giữa lòng thành phố. Đến trưa, các con đường chính bắt đầu biến thành sông, nước tràn vào nhà, ngập lút bánh xe của những chiếc ô tô lớn, còn xe nhỏ thì gần như bị ôm trọn trong biển nước.

Các phương tiện giao thông trở nên vô dụng khi nước dâng cao đến bụng người đi đường. Người dân Hà Nội buộc phải lội từng bước nặng nề, cố gắng vượt qua mực nước sâu, trong khi nhiều chiếc xe hơi còn chết máy giữa đường, chủ nhân vẫn chưa thể đưa xe về nhà. Đây là một trong những đợt ngập nghiêm trọng nhất kể từ năm 2008, khiến thành phố như chìm trong biển nước, và câu chuyện về trận mưa lũ này nhanh chóng trở thành đề tài được chia sẻ rộng rãi trên các nền tảng mạng xã hội.

Giờ tan tầm lệch khỏi dự tính ban đầu, chính quyền và các lực lượng đã huy động mọi nguồn lực để ứng phó. Những tuyến đường bị ngập nặng khiến hơn ai hết, dân công sở không thể thoát khỏi cảnh mắc kẹt. Những người cố gắng ra ngoài đều nhận kết quả đầy thất vọng: kẹt giữa dòng nước cuồn cuộn và tắc nghẽn giao thông kéo dài suốt ngày đêm. Các dịch vụ vận chuyển công nghệ cũng không thể hoạt động nổi. Đến 8 giờ tối, các nhóm cộng đồng, phụ huynh, giáo viên vẫn dừng lại trong lo lắng khi hình ảnh những chiếc xe buýt chở học sinh bị mắc kẹt, các em nhỏ phải trú tạm ở trường qua đêm vì không thể về nhà kịp.

Các học sinh đã yên vị trong trường từ sáng, nhưng khi phố trở thành sông, bố mẹ đều bị mắc kẹt ở nơi làm việc. Các trường học nhanh chóng đưa ra phương án lưu trú tạm thời hoặc chuẩn bị bữa tối, đồng thời đón con về nhà nhanh nhất có thể hoặc cho ở lại trường đêm hôm đó. Các thầy cô giáo cũng không ngủ, tất bật điều phối, cập nhật tình hình các em qua các nhóm chat, lo lắng và cố gắng giữ các em bình an. Không ít xe bus chở học sinh vẫn mắc kẹt giữa đường muộn hơn dự kiến, tạo nên một đêm không ngủ vất vả cho cả phụ huynh lẫn giáo viên.

Sáng hôm sau, sau một đêm dài và mệt mỏi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi đã trở về nhà. Người bạn của tôi sáng nay đi làm vẫn bắt gặp cảnh tượng hai chiếc ô tô lớn nằm chết máy giữa đường tối qua, chủ xe vẫn chưa thể lấy xe đi. Những con đường vẫn còn ngập nước, ai nấy đều đang mải miết cập nhật, lựa chọn tuyến đường phù hợp để đi lại. Thứ ngày mưa ngập này để lại trong lòng mỗi người những câu chuyện chưa từng có, những ký ức đắng cay, những trải nghiệm ấm áp về sự sẻ chia và đồng cảm qua những hình ảnh, những tin nhắn và câu chuyện kể lại.

Nhưng câu chuyện không chỉ dừng lại ở những khung cảnh vật chất. Trong tâm bão, những câu chuyện về mất mát, đau thương mới thực sự đọng lại. Trong vài ngày vừa qua, cơn bão đã đổ bộ trực tiếp vào Ninh Bình, cuốn phăng mái nhà của nhiều gia đình, làm chín người thiệt mạng, 18 người bị thương. Trong các đoạn clip lan truyền nhanh chóng trên mạng xã hội, hình ảnh những mái nhà kiên cố của Hưng Yên rung lắc dữ dội khi cơn lốc cuốn qua, khiến nhiều người rùng mình sợ hãi. Những đứa trẻ thoát chết trong đêm, nhờ sự che chắn của cha mẹ, còn những người khác lại đối mặt với nỗi đau vỡ òa khi nhìn thấy người thân trong các đống đổ nát.

Chuyện của những người ở lại sau đêm kinh hoàng là câu chuyện của những bi kịch đột ngột và không thể ngờ tới. Một người đàn ông 43 tuổi khóc cạn nước mắt khi nhìn ngôi nhà thân yêu đã sụp đổ, mẹ anh không còn nữa. Anh kể lại rằng sáng hôm đó, anh đã thử kết nối camera để kiểm tra xem mẹ đã dậy chưa, nhưng không thể. Khi nhận tin nhà sập, anh đã mất tất cả: “Vừa mới nhìn thấy mẹ hôm qua, mà giờ mẹ đã đi rồi. Nhà không còn, bố mất, giờ mẹ cũng đi… con chẳng còn nơi nào để về.” Những giọt nước mắt đẫm lệ của các gia đình mất người thân trong cơn bão là lời nhắc nhở về sức mạnh tàn khốc của thiên nhiên và sự mong manh của cuộc sống.

Những câu chuyện đau thương ấy vẫn lặp lại ở nhiều vùng miền mỗi mùa bão lũ. Từ miền Trung, vùng núi phía Bắc, đến các tỉnh đồng bằng Bắc Bộ, những bi kịch cứ đến bất ngờ, gieo rắc đau đớn cho bao gia đình. Khi tai ương ập xuống, người dân đột ngột mất đi mái ấm, người thân, không kịp chuẩn bị và chẳng thể nói lời tạm biệt. Những tổ ấm giờ đây chỉ còn là đống gạch vụn, và những ký ức về hạnh phúc ngày cũ giờ chỉ còn trong tâm trí, như vết sẹo khó lành trên trái tim họ.

Sau tất cả, con người vẫn kiên cường sửa sang, gạt bỏ nỗi đau để bắt đầu lại từ tro tàn. Những mảnh đời mất mát tìm đường quay về cuộc sống bình thường, dần quên đi nỗi đau trong ký ức. Nhưng vết thương và những ký ức về sự mất mát ấy vẫn còn đó, âm ỉ và không thể xóa nhòa. Những ngôi nhà mới sẽ mọc lên, và cuộc sống sẽ trở lại bình thường, nhưng nụ cười, tình yêu và ký ức về người thân đã khuất mãi mãi in sâu trong lòng mỗi người.

Cơn mưa ngập ở Hà Nội chỉ là một thử thách nhỏ trong bức tranh chung của thiên nhiên. Trong khi đó, ở những nơi tâm bão quét qua, sự thật còn đau đớn hơn rất nhiều: những mái nhà tan biến, những trái tim rỉ máu và nỗi mất mát không thể thay thế. Sự sẻ chia, đồng hành và vòng tay nhân ái chính là điều duy nhất có thể làm dịu đi nỗi đau này. Một tháng mới bắt đầu, mong rằng mọi người và toàn thể đồng bào đất nước sẽ vượt qua thử thách này cùng nhau, để không ai bị bỏ lại phía sau trong cơn giông tố của cuộc đời.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *