NHỮNG CHUYỆN KỲ LẠ TRONG NGHỀ MAI TÁNG: CHUYỆN TÂM LINH ĐƯƠNG ĐẦU CỦA CHÚ MƯỜI
Chú Mười, chủ trại hòm Phước Thiện Thọ nằm trên đường Tôn Thất Thuyết, phường 4, quận 4 cũ (nay là phường Khánh Hội, TP.HCM), đã gắn bó với nghề mai táng hơn nhiều năm. Trong suốt hành trình đó, chú vẫn không quên những câu chuyện kỳ lạ mà chính mình là nhân chứng, những trải nghiệm khiến người ta tin tưởng vào thế giới tâm linh bí ẩn.
LÀM NGHỀ MAI TÁNG VÀ NHỮNG CHUYỆN CHƯA GIẢI THÍCH ĐƯỢC
Chú Mười chia sẻ: “Làm nghề mai táng này lâu lâu lại gặp chuyện không ai giải thích được. Đó là chuyện tâm linh, mà chú nghĩ chỉ tin khi chính mình chứng kiến”. Một trong những câu chuyện đầu tiên xảy ra vào năm 2002, khi chú nhận lo đám tang cho một ông cụ không có con, chỉ có cháu. Sau lễ hỏa táng hai ngày, gia đình gọi chú tới nhà trong trạng thái căng thẳng. Bà vợ ông cụ lo lắng kể: “Chú Mười, sao chỗ đơn vị hỏa táng giao cho tui tới hai hũ, một hũ tro, một hũ cốt. Đêm qua tôi mơ ông ấy còn về nói hũ đem để ở chùa chỉ toàn tro, còn cốt tụi nhỏ đem về Cần Đước chôn rồi…”. Chú Mười kể, cảm giác ớn lạnh nhưng phải giữ bình tĩnh, trấn an gia đình. “Người mất đôi khi còn muốn nhắc nhở mình về những điều chưa đúng để sửa đổi. Hồi đó chú cũng sợ, nhưng rồi nghĩ đó có thể là nghiệp, người chết muốn thông báo gì đó cho người thân”.
NHỮNG GIA ĐÌNH GẶP CHUYỆN KỲ LẠ TRONG LỄ TANG
Chú Mười kể thêm: Trong một lần khác, chú làm lễ cho một cụ ông vừa qua đời. Gia đình đông đủ, chỉ chờ người con gái út từ nước ngoài về. Khi cô con gái đến, tay run rẩy vuốt mắt cha ba lần, rồi điều kỳ lạ xảy ra: xác ông cụ đang thẳng đơ bỗng tự chắp tay lại trước ngực, rồi thả ra. “Chú nghĩ, rõ ràng ông ấy còn chờ con gái về mới đi cho trọn vẹn.” Chú nhấn mạnh rằng trong nghề, có nhiều hiện tượng như vậy mà người ngoài khó hiểu, nhưng chính những điều này giúp chú tin vào thế giới siêu nhiên.
GƯƠNG MẶT CÒN NẶNG NỖ ĐAU ĐỚN
Chú Mười chia sẻ rằng, nhiều lần chứng kiến cảnh người thân đứng nấu nướng, ôm quan tài, vuốt má đứa trẻ mới mất… Những khoảnh khắc đó làm trái tim chú cũng cảm thấy xót xa. “Có nhiều lúc tim tụi chú nhói lên, vì làm nghề này phải biết nuốt nước mắt, giữ tâm bình thường để không mất cảm xúc thật của người thân.”
NHẮM MẮT CHƯA KHÉP VÀ NHỮNG ĐIỀU KHOA HỌC KHÔNG GIẢI THÍCH ĐƯỢC
Chú Mười giải thích: “Nhiều người thấy xác không nhắm mắt, nghĩ do cơ mặt cứng. Nhưng thực ra, trong nghề chúng tôi nhìn thấy chuyện đặc biệt là khi thân nhân vô vuốt, mắt mới khép lại. Người lạ thì không, còn người quen thì có thể.” Một người làm nghề mai táng tên Hạnh, quê Gia Lai (trước đây là Bình Định), đã làm nghề gần 10 năm, bổ sung: “Phật giáo dạy khi người mất, ý niệm, hồn phách còn quanh quẩn 8-12 tiếng. Có thể họ đang chờ ai đó, còn luyến tiếc điều gì đó. Vuốt mắt không phải chuyện cơ học đơn thuần, khoa học vẫn còn nhiều điều chưa giải thích rõ ràng.”
NGƯỜI ĐÃ MẤT CÓ GÓC NHÌN ĐẶC BIỆT VỀ CHÚNG TA
Chú Mười từng kể lại: Có một đám tang, sau khi làm lễ xong, tối đến chú nằm mơ thấy người mất ngồi ngay đầu giường, chỉ nhìn chú rồi biến mất. Sáng hôm sau, chú mới nhớ ra chưa làm lễ yên mộ đúng cách và vội vàng báo gia đình. “Chuyện đó không sợ hãi, mà để mình thực hiện đầy đủ trách nhiệm với người đã khuất, vì đó là sự trọn vẹn cho người ra đi.”
NGHỀ GẶP GỠ NHIỀU NHIỆM MÀ CŨNG ĐỂ GÌN GIỮ ĐẠO ĐỨC
Trong buổi trò chuyện, chú Mười thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, nói rằng sắp sửa chuẩn bị cho đám tang nữa. “Nghề mai táng nghe có vẻ lạnh lẽo, nhưng thật ra là để người ta đi yên. Gia đình họ yên tâm thì mình mới an lòng. Đó là nghĩa tình, chứ chẳng chỉ là nghề kiếm sống.” Chú châm điếu thuốc rồi nhìn xa xăm về khoảng sân im lìm với những chiếc xe tang đang chờ lệnh.
Chú Mười kết luận: “Sống nay chết mai, tụi chú làm nghề này để trân trọng giá trị cuộc sống hơn. Ai rồi cũng phải ra đi, quan trọng là lúc mình còn sống có yêu thương nhau nhiều hơn.”