Câu hook thu hút: Một trận lũ lịch sử đã cướp đi sinh mạng của nhiều người dân Thái Nguyên, trong đó có nữ hiệu trưởng tận tâm, để lại nỗi đau không gì bù đắp nổi cho gia đình và cộng đồng
TÒA BÁO SỰ CỐ LŨ LỤT THÁI NGUYÊN KỂ LẠI NỖI ĐAU KHÔNG NGỜ
Căn nhà vẫn còn ngổn ngang sau trận lũ kinh hoàng, mang trong mình vẻ u sầu và dấu ấn của nỗi mất mát. Trong không khí tang thương, những vòng hoa xếp hàng và những giọt nước mắt thời khắc biệt ly của nữ hiệu trưởng Lý Thị Thanh Xuân đã trở thành hình ảnh đọng lại trong lòng người dân Thái Nguyên.
Bà Nâng Thị Bích Đào, mẹ của cô Xuân, không cầm được nước mắt khi kể lại những giây phút định mệnh. Lời kể nghẹn ngào, đứt quãng của bà phần nào tái hiện bi kịch của gia đình trong cơn lũ dữ:
“Ở đó rét lắm!” – bà thỏ thẻ, như muốn níu kéo những ký ức đau thương chưa thể phai nhạt.
Hôm đó, cô Xuân vẫn rong ruổi cùng hàng xóm để dọn dẹp nhà cửa nhằm ứng phó với lũ. Trong nỗi lo lắng về chiếc xe gửi ở ngoài đài tưởng niệm, cao hơn nơi khu trú của nhà, cô đã ra ngoài để xem tình hình. Tuy nhiên, do nước lên nhanh và dữ dội, cô đã bị mắc kẹt tại đó qua đêm.
Bà Đào nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng với con gái:
“Đến khoảng 9 giờ tối thì nước đã ngập đến tầng một rồi… Con sốt ruột nên gọi về hỏi tình hình mẹ với em ra sao. Lúc đó tôi cũng động viên con đừng về nữa, nhưng con kêu ở đó rét lắm,” bà nghẹn ngào. Cô Xuân đã cố gắng chờ đợi nước rút, nhưng sợ rằng thời gian không còn đủ để bức tường thời gian giữ lại ký ức của cô.
Đến sáng sớm hôm đó, bi kịch xảy ra. Khi điện thoại mất liên lạc, bà Đào cùng em gái cô Xuân đứng trên tầng hai thì bất ngờ nghe tiếng kêu cứu vang vọng từ nhà đối diện, và rồi tiếng kêu đó đột ngột tắt lịm. Những người hàng xóm sau đó hỏi về sự có mặt của cô Xuân thì nhận được câu trả lời buốt giá:
“Cô Xuân đi từ hôm qua đến giờ vẫn chưa về.” Một câu nói như nhát dao cứa vào tim bà Đào:
“Thế thì bị nước cuốn đi rồi bà ơi. Con thấy xuống đến cái cây là bị nước cuốn đi, con với bảo vệ ra mà không kịp…”
Trong sự im lặng thất thần, căn nhà chìm trong không khí tang thương. Nước lũ dâng cao, liên lạc bị gián đoạn khiến cả gia đình chỉ còn biết trông đợi vào lực lượng chức năng. Đến chiều, thi thể cô giáo Lý Thị Thanh Xuân đã được tìm thấy cách nhà khoảng 500 mét và đưa vào bệnh viện để làm tang lễ.
Chỉ trong chốc lát, bước chân bộn bề vội vã để trở về trong dòng lũ dữ đã trở thành vĩnh viễn. Nỗi đau mất mát người thân, một nhà giáo tận tụy, giờ đây là nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. Cơn lũ rồi sẽ trôi qua, nhưng những tổn thương để lại còn mãi trong trái tim mọi người, đặc biệt là gia đình cô Xuân.
Hành trình tìm kiếm còn gian nan, khi nước rút chậm khiến việc tiếp cận các khu vực bị ngập trở nên khó khăn. Bà Đào kể lại:
“Đến mãi 1 giờ chiều vừa rồi nước mới rút, nhưng thuê mãi cano không có, không ai dám vào đường này. Chồng của con và em mới đi đón được sau đó. May mà cơ quan và nhà tang lễ đã lo liệu.”
Sự ra đi của cô Lý Thị Thanh Xuân, một người nhà giáo tận tụy, cùng với các nạn nhân khác, tạo thành một lời nhắc nhở về sức mạnh của thiên nhiên và sự bất lực của con người trước thiên tai. Theo thống kê, từ ngày 7/10, toàn tỉnh Thái Nguyên ghi nhận 50 xã bị ảnh hưởng nặng nề bởi hoàn lưu bão số 11, các khu vực sạt lở nghiêm trọng làm nhiều tuyến đường giao thông chia cắt, gây thiệt hại nặng nề về hạ tầng.
Thiên tai đã cướp đi 4 sinh mạng, 2 người mất tích và 2 người bị thương, đồng thời làm ngập hơn 200.000 nhà dân. Trận lũ này đã để lại những hậu quả khổng lồ, những nỗi đau không gì bù đắp nổi. Các địa phương phía Bắc tỉnh bị cô lập hoàn toàn, nhiều điểm dân cư bị sạt lở, gây khó khăn trong công tác cứu trợ và khắc phục hậu quả.
Trận lũ lịch sử này đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người dân Thái Nguyên, nơi mà nỗi tiếc thương dành cho những người đã khuất, đặc biệt là nữ hiệu trưởng tận tâm, sẽ còn mãi không nguôi.